Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 144: Chồng chị hay chồng tôi?


Chương 144: Chồng chị hay chồng tôi?

Dụ Mạn Đình đi tới, cười lạnh nói:

- Hay quá, muốn xem thì cùng nhau xem.

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút.

An Phùng Tiên đau đầu, nửa đêm canh ba, đem ba con nha đầu kia đánh thức thì phiền toái, hắn nhéo nhéo 2 đầu vú của An Viện Viện, thở dài nói:

- Để tôi đến gian phòng của 2 người sao?.

An Viện Viện không muốn xuống khỏi trên người An Phùng Tiên, mà là một lần nữa nhún động mỹ đồn, dùng lực mạnh mà phun ra nuốt vào côn thịt, phát sinh tiếng “Ba ba” dày đặc, Dụ Mạn Đình khí thế hung hăng đi lên trước, kéo tay An Viện Viện lôi ra, kéo nàng đứng lên, sau đó kéo nàng trở lại phòng ngủ, An Phùng Tiên mặc quần sau đó cũng đi theo vào.

Dụ Mạn Đình mới vừa đóng cửa phòng ngủ lại, còn không có khóa chốt, chợt nghe thấy An Viện Viện thét một tiếng kinh hãi:

- A... Đồ cá bà nương nhà chị có đúng là thời mãn kinh tới rồi hay không? Hạ thủ ác như vậy? Chị xem một chút, đều đánh thành bộ dáng này sao?

Dụ Mạn Đình lại càng hoảng sợ, cuống quít nhìn lại, phần lưng An Phùng Tiên, mông, bắp đùi tất cả đều là vết thương dài nhỏ, biết rõ những thứ vết thương này đều là kiệt tác của nàng Dụ Mạn Đình, nhưng nàng vẫn là ngây người, thấy hai mắt An Viện Viện phun hỏa, Dụ Mạn Đình muốn trốn tránh trách nhiệm:

- Cô cũng có đánh mà.

An Viện Viện cả giận nói:

- Tui không có đánh mạnh tay như chị nha, luôn mồm gọi hắn là lão công, lại đem hắn đánh thành vỏ cây nè.

Dụ Mạn Đình dùng hai trái đào lớn ma sát cánh tay An Phùng Tiên:

- Lão công, xin lỗi nha!

An Phùng Tiên mới vừa muốn nói chuyện, An Viện Viện đã thét một tiếng chói tai:

- Trời ạ! Chị xem, chị xem, đều sưng lên rồi, Dụ Mạn Đình, tôi cũng phải quất chị hai roi, cái đồ nữ nhân đê tiện, tại sao lại đánh chồng tôi như vậy?

Dụ Mạn Đình bị chửi thành tiện nhân, trong lòng phẫn nộ, lập tức không chút nào tỏ ra yếu kém:

- Cô vác cây gậy to tổ chảng lên dọa đánh chồng tôi, hại hắn cho là cô đánh thật, vội vàng né tránh thì đụng cạnh bàn bầm mắt, cô xem, nhìn như gấu trúc vậy đó, tôi còn không có tìm cô tính sổ, cô dĩ nhiên lồng lộn cái gì?

- Ai! Gấu mèo cũng tốt, vỏ cây cũng được, dù sao cũng các chị đều đánh em mà, giờ đến phiên em đánh các chị sao??

- A...?

Ngọn đèn nhu hòa, chiếu vào trên mặt hai nữ nhân xinh đẹp, An Viện Viện chậm rãi cong lên cái miệng nhỏ nhắn đáng thương mà nói:

- Mạn Đình trước đi, chị mệt quá, hôm nào khác lại đánh chị đi!

Vừa mới dứt lời, xoay xoay mông đít, leo lên giường lớn mềm mại, kéo qua cái thảm mỏng che đầu lại, chỉ lộ ra cặp chân ngọc xinh đẹp, sơn móng chân ngày hôm nay cư nhiên thoa lên màu đen.

Cặp mắt phượng xinh đẹp của Dụ Mạn Đình chớp chớp hai cái:
- Lão công, chị cũng mệt nhọc, không bằng hôm nào...

An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, vặn chuyển thân thể Dụ Mạn Đình, đem nàng đổ lên bên giường:

- Chọn ngày không bằng đúng dịp, đem mông đít nâng lên.

- Này, đánh nhẹ một chút đi ohhh!

Dụ Mạn Đình rất không tình nguyện đem cặp mông căng tròn màu mỡ nâng lên, mỹ đồn nhục cảm mười phần, giữa hai mảnh mông thịt đó là một mảnh tương hồ nước nôi lênh láng, An Phùng Tiên âm thầm buồn cười, gạt quần lót, côn thịt vẫn như cũ bạo gân đâm lên tận trời, An Phùng Tiên nhẹ vỗ một cái vào cặp mông trắng bóc, lập tức cầm cu nhắm ngay mật huyệt màu mỡ đâm một cái mà vào.

- Oh... Đau quá ohhh, đừng đánh chị.

Tiếng rên rỉ tiêu hồn của Dụ Mạn Đình không có làm cho An Viện Viện chú ý, An Phùng Tiên nhịn cười, lại nhẹ nhàng vỗ một cái trên mông thịt, sau đó co rúm côn thịt, Dụ Mạn Đình phối hợp lại rên rỉ một cái, mật huyệt màu mỡ tràn ra càng nhiều mật nước hơn, An Phùng Tiên thấy thế, hai tay liên tục thịt mông trắng hồng, âm thanh ba ba bạch bạch loạn hưởng, đại nhục bổng đi theo cũng gấp rút mà đâm thọc.

- Ôi chao, đau quá, đau quá đi, đánh chết chị rồi... Ư...

Dụ Mạn Đình điên cuồng mà lắc mông phun ra nuốt vào côn thịt, âm thanh ngoài miệng có vẻ thống khổ làm cho An Viện Viện sợ hãi, nàng thật cho rằng An Phùng Tiên đã ra tay tàn nhẫn, không nghĩ tới là Dụ Mạn Đình cùng An Phùng Tiên đang vui chơi trò chơi giao cấu, thế nhưng là, dù sao không phải là đánh người thật, Dụ Mạn Đình không kìm hãm được rên rỉ cũng càng ngày càng không giống tiếng la hét thống khổ, An Viện Viện rất nhanh thì phát hiện kỳ hoặc, nàng xốc lên tấm chăn mỏng, nhìn thấy 2 người đang xoạc với nhau trong tư thế doggy, cái mũi nhỏ hừ một cái, An Viện Viện bỗng ngồi dậy.

- Chọn ngày không bằng trùng ngày, tôi cũng không thể để cho Mạn Đình tiếp nhận nhiều thống khổ như vậy, An lão sư, cậu cũng đánh tôi một chút đi!

An Viện Viện bò qua đến, run run hai quả mật đào cao vót đầy đặn của nàng, nghĩ thầm: Cho là tôi ngu ngốc sao? Cho là tôi không biết các người nam đạo nữ xướng sao? Tôi cũng không cho Dụ Mạn Đình chị như ý đâu.

An Phùng Tiên không thể bên nặng bên nhẹ được, đâm thọc vài cái nặng nề giã vào cặp mông của cô chị sau đó, hắn rút ra đại nhục bổng, An Viện Viện tuy rằng cao quý, nhưng lúc này cũng không giả vờ làm thục nữ, cặp chân ngọc của nàng tách ra, lộ ra vùng âm mao chỉnh tề, giữa đám lông này có một đường múi thịt rất điềm đạm đáng yêu, nhu cầu cấp bách có người hưởng dụng, An Phùng Tiên cầm lấy cây côn thịt ướt dầm dề đâm mở ra miệng huyệt, rướn lên mà thọc cặc vào, chỉ là mới đi tới phân nửa, đường đi liền chặt hẹp rồi, An Viện Viện đĩnh đĩnh cặp mông, bờ eo thon thả đung đưa trái phải, đại nhục bổng có thể thâm nhập, thật vất vả đâm đến đầu cùng mềm mại.

- A, thật là lợi hại, lão công, cậu thật là lợi hại.

An Viện Viện ngẩng đầu lên, cặp mắt to xinh đẹp ngập nước, nàng đem đùi đẹp thon dài giơ lên cao, đạp lên trong ngực An Phùng Tiên, chân ngọc vươn nhẹ, cư nhiên đưa đến cằm An Phùng Tiên, An Phùng Tiên thất kinh, chưa thấy qua nữ nhân càn rỡ như vậy, trong số các nữ nhân hắn quen biết, không có một ai có dũng khí đem chân đặt ở trên mặt An Phùng Tiên hắn, An Viện Viện là người thứ nhất, An Phùng Tiên bị chọc giận, cây côn thịt lớn dường như cũng đi theo bạo trướng, An Viện Viện rên rỉ một cái, cư nhiên một bên dùng đầu ngón chân lạnh lẽo trêu chọc cằm An Phùng Tiên, một bên nhún động cặp mông ngọc của nàng. Dụ Mạn Đình mở to hai mắt nhìn, nhịn không được giận dữ mắng:

- Dâm hàng.

An Phùng Tiên đỏ mặt, lẳng lặng nhìn An Viện Viện trong tư thế dâm đãng làm tình, đầu ngón chân lạnh lẽo dần dần hướng về phía trước, dính ở tại bên môi An Phùng Tiên, nga, An Viện Viện đáng chết này, nàng đang vũ nhục ta sao? An Phùng Tiên đang suy nghĩ.

Dụ Mạn Đình khẩn trương nhìn chăm chú vào An Phùng Tiên, cũng nhìn chăm chú vào đôi chân ngọc bên mép An Phùng Tiên, mặt chân tuyết trắng, gót chân non mềm, đầu ngón chân như quả cầu bằng ngọc, no đủ đầy đặn, còn có móng chân lóng lánh yêu dị tia sáng màu đen.

Dụ Mạn Đình không khỏi nhìn móng chân bản thân trắng như sứ, nghĩ thầm: Một đen một trắng, thật đúng lúc như vậy? An Viện Viện quá phận như thế, là không phải là muốn An lão sư liếm chân nàng hay sao? Không biết An lão sư có tức giận hay không?

An Phùng Tiên tiếp nhận rồi, tiếp nhận An Viện Viện vũ nhục, hắn há mồm ra, ngậm một đầu ngón chân, tiện đà đem cả bàn chân ngậm trong miệng, đầu lưỡi đi qua khe ngón chân, xuyên tới xuyên lui, hút trên dưới, đem một hàng đầu ngón chân xinh đẹp ăn 3 lần. Đôi mắt đẹp của An Viện Viện tràn đầy dục vọng, thân thể mềm mại đang run run, nhũ phong cao vót bị hai tay của nàng gấp gáp xoa nắn mà biến hình, trong mật huyệt lúc này bất chợt chảy ra hàng loạt ái dịch, tư nhuận lỗ âm đạo chặt hẹp, An Phùng Tiên rốt cục có thể tùy tâm sở dục dùng đại nhục bổng điên cuồng mà chịch.

- Mạn Đình tỷ, chị qua đây, để cho đồ dâm hàng này giúp chị liếm âm hộ đi.

An Phùng Tiên lớn tiếng mệnh lệnh.

An Viện Viện lắc đầu cự tuyệt, nàng rút về bàn chân ngọc đặt ở bên mép An Phùng Tiên:

- Không, tôi tuyệt đối sẽ không liếm.

- --Hết chương 144---